Người dịch: Whistle
“Sáu phần.” Tiền Tiểu Vân nhíu mày:
“Ta đã vất vả lắm mới tìm được tin tức này, hơn nữa, nếu như không có bảo đao của ta, cho dù ngươi có vào được bên trong cũng không thể nào lấy được Nguyên Tinh, sáu phần, không thể thêm nữa.”
“Bảy phần.” Chu Giáp nghiêm mặt:
“Những thứ khác, ngoài Nguyên Tinh ra, có thể chia đều, nhưng Nguyên Tinh, ta phải chiếm bảy phần!”
“Ngươi…” Tiền Tiểu Vân tức giận, một lúc lâu sau, cô ta mới nghiến răng, gật đầu:
“Thành giao!”
Chu Giáp mỉm cười, ý thức lướt qua thức hải.
Trong đống đổ nát.
Sau khi sử dụng hết Nguyên Tinh trên người, một Nguyên Tinh khác đã có phản ứng.
Địa Phụ Tinh!
Chỉ có tên, còn chưa cảm nhận được đặc tính.
…
Chợ Nam Giao.
Trên tòa nhà gần chợ nhất.
Kỷ Yêu khoanh tay, đứng trước cửa sổ vỡ nát, ánh mắt lướt qua mấy dặm, nhìn xuống khu chợ rộng mấy trăm mẫu.
Hoang tàn, đổ nát…
Nguy hiểm!
“Trước kia, nơi này là một trong những khu vực sầm uất nhất ở Tinh Thành.”
Bạch Long, một trong Song Tử cảm khái nói:
“Lúc chúng tôi còn nhỏ, cha mẹ còn từng đưa chúng tôi vào đây chơi, bây giờ lại biến thành sào huyệt của cương thi.”
Nhìn vào bên trong.
Trên chợ, đâu đâu cũng thấy thi thể biến dị, chúng lang thang vô định, số lượng nhiều đến mức có thể khiến người bị chứng sợ hãi đám đông phải hét lên.
“Cương thi!” Kỷ Yêu cười khẩy:
“Chắc là các ngươi vẫn chưa biết, nhiệm vụ chủ yếu của Xích Tiêu Quân là tiêu diệt tất cả cương thi ở khu vực phía Đông Nam Hồng Trạch vực.”
“Nhưng tình huống giống như hôm nay, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”
“Phải nói là…”
“Tuy rằng thực lực cá nhân của thế giới này không mạnh, nhưng lại có kỹ thuật sản xuất rất lợi hại, có thể nuôi sống mấy chục triệu người chỉ bằng một thành phố.”
“Tinh Thành còn chưa phải là thành phố lớn nhất của Tinh Minh.” Bạch Phượng cười nói:
“Có một chuỗi thành phố, ở đó còn đông dân hơn, nhưng cho dù là vậy, cũng không thể ngăn cản được lòng tham của một số người.”
Lời vừa dứt, ở một góc chợ, mấy bóng người lặng lẽ xuất hiện, bọn họ ẩn nấp trong bóng tối, di chuyển về phía đường Ngọc Thạch.
Mấy người này di chuyển rất nhanh nhẹn, rõ ràng là đã có kế hoạch từ trước, bọn họ không kinh động đến bất kỳ con cương thi nào, dần dần đến gần mục tiêu.
Cho đến khi…
“Rầm!”
Một tiếng động trầm đục vang lên gần đó.
“Chết tiệt!”
Người dẫn đầu tức giận nói:
“Là ai đã làm? Bản thân không lấy được cũng không muốn người khác lấy được sao?”
Tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng người này cũng biết không thể làm gì được, thực lực của mấy người bọn họ tuy rằng không yếu, nhưng nếu như bị cương thi bao vây, chắc chắn sẽ chết.
Người này vung tay.
“Rút lui!”
Theo mệnh lệnh, mấy người không còn che giấu thân hình nữa, lao ra khỏi chợ, cũng khiến cho những cương thi nghe thấy tiếng động gầm rú đuổi theo.
“Cút!”
“Phập!”
Tiếng chém giết lập tức vang lên ở một góc chợ.
Một lúc sau.
Mấy người vất vả lắm mới thoát khỏi vòng vây của cương thi, trốn trong góc, thở hổn hển, còn chưa kịp hoàn hồn, đã nhìn thấy một bóng dáng to lớn chậm rãi từ trong bóng tối bước ra.
Bóng dáng đó cao hơn năm mét, cơ bắp cuồn cuộn, dưới lớp quần áo rách nát mơ hồ có thể nhìn thấy dây xích ở cổ tay và phần cổ.
Khuôn mặt đờ đẫn, nước miếng chảy ròng ròng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm mấy người.
“Người… người khổng lồ Bello!”
Thủ lĩnh mấy người kia tái mặt, theo bản năng lùi lại, lập tức nhận ra nguy hiểm:
“Chạy mau!”
“Là người của Kỷ gia!”
“Chạy thoát được sao?” Hai người từ một hướng khác chậm rãi bước đến, lạnh lùng nói, một người trong số đó ra hiệu cho người khổng lồ Bello:
“Giết bọn chúng!”
“Gào!”
Người khổng lồ gầm lên, lao đến như xe tăng, nó cầm lấy một cây gậy dài tám mét ở phía sau, đập mạnh về phía mấy người.
Sức mạnh khủng bố tạo thành sóng lớn.
“Ầm!”
Tiếng nổ lớn vang lên.
…
Nghe nói, Nguyên Thạch, Nguyên Tinh ở chợ Nam Giao chiếm một nửa của Tinh Thành.
Số lượng nhiều đến mức…
Ngay cả những gia tộc giàu có ở Hồng Trạch vực cũng phải thèm muốn.
Lãng khách càng không thể nào chống lại sự cám dỗ này.
Còn về phần sợ chết?
Lãng khách sống ở khu vực ngoại vi Hồng Trạch vực, kiếm sống bằng nghề săn giết dị thú, vốn dĩ đã là một công việc phải đối mặt với sinh tử.
Bọn họ sợ gì chứ?
Vì vậy, thời gian qua, không ít người xuất hiện gần chợ Nam Giao, nhưng thứ chào đón bọn họ không phải là cương thi, mà là cạm bẫy của Kỷ gia.
Ba người khổng lồ Bello cao năm mét, thực lực của mỗi người đều có thể sánh ngang với thập phẩm.
Hai quản sự, đều là cao thủ thập phẩm đỉnh phong.
Đám hộ vệ, nô bộc, không ai là kẻ yếu dưới lục phẩm.
Hơn nữa, còn có Bạch Đế Song Tử, Hắc Đế, Tinh Đế dẫn theo một số cao thủ Tinh Tộc, tham gia vây giết lãng khách xuất hiện gần chợ.
Cộng thêm Kỷ Yêu có thực lực khó lường.
Từng đội lãng khách, chỉ cần xuất hiện, bị bọn họ phát hiện, đều bị giết tại chỗ.
Mà thu hoạch của bọn họ đương nhiên cũng bị Kỷ gia chiếm đoạt.
…
“Nhiều cương thi, không phải là vấn đề.”
Ở một nơi khác, Diệp Thiêm ngồi xổm trong bóng tối, vừa ăn, vừa nhỏ giọng nói:
“Những vật này không có linh trí, chỉ cần có chút động tĩnh là có thể dụ đi, số lượng nhiều thì chỉ cần tạo ra động tĩnh lớn hơn là được, không có gì.”
“Nhưng vấn đề là người của Kỷ gia ở xung quanh quấy rối, bọn họ sẽ không để cho chúng ta đạt được.”
Người Kỷ gia không vội chiếm lấy khi chợ, dù sao, chỉ cần nơi này dung hợp với Khư Giới, tất cả mọi thứ ở Tinh Thành đều là của bọn họ.
Chi bằng lợi dụng nơi này để dụ và săn giết lãng khách.
“Thiếu gia.” Diệp bá nhỏ giọng nói:
“Hay là chúng ta bỏ cuộc?”
“Lần này vận chuyển hàng hóa, ta đã làm hỏng việc, không thể nào quay về báo cáo.” Diệp Thiêm liếc nhìn Diệp bá, nói:
“Nếu như lại từ bỏ Nguyên Tinh trước mắt, chắc chắn sẽ bị người ta xem thường, sau này e rằng ta sẽ không thể nào ngẩng đầu ở Diệp gia nữa.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo